†™ Wellc0me t0 WebSite lớp 10a1 ™†
    Thursday, 2024-11-28, 3:36:07 PM
    Welcome Cấp độ
    Main | Registration | Login | RSS

    câu chuyện về cô bé 16 tuổi(3) - Dien dan

    [ New messages · Members · Forum rules · Search · RSS ]
    • Page 1 of 1
    • 1
    câu chuyện về cô bé 16 tuổi(3)
    The_DevilDate: Thursday, 2009-02-26, 2:12:00 PM | Message # 1
    Đại Uý
    Group: Administrators
    Messages: 5
    Reputation: 0
    Status: Offline
    Đều là lương thực gia đình trông vào đó!

    Cô bé bất lực đứng giữa ruộng lúa mạch khóc nức nở không thành tiếng, khóc tới mức hàng xóm chung quanh thấy thương hại quá, bèn tới năm tay mười tay giúp cô gặt nốt mảnh ruộng.

    Đợt thu hoạch khó nhọc đó đổi lại được lương thực đủ ăn cho cả gia đình.

    Anh thứ hai đã đỗ kết quả rất cao trong kỳ thi tốt nghiệp trung học, nhờ kết quả đó, anh được tuyển vào trường đại học Đồng Tề ở tận Thượng Hải.

    Cầm giấy báo nhập học của anh thứ hai, Xuân Linh chạy như bay về nhà quên hết mệt nhọc, nhảy lên vui sướng. Nhìn đứa em gái vừa bé vừa đen, người anh thứ ba là Thẩm Kiến Văn rớt nước mắt tủi thân vì thi trượt đại học.

    Thẩm Kiến Văn buồn rầu nói:

    - Anh xin lỗi, em đã vất vả vì cả gia đình, mà anh lại thi trượt!

    Vừa nói anh ba vừa khóc. Xuân Linh hốt hoảng nắm lấy tay anh:

    - Năm nay thi trượt thì năm sau thi tiếp, anh đừng nản chí như thế!

    Thẩm Kiến Văn quyết định không thi đại học nữa, ở nhà kiếm sống giúp em gái. Xuân Linh không đồng tình:

    - Em chịu vất vả cũng chỉ vì muốn các anh học lên đại học mà thôi! Anh thất bại là em cũng thất bại!

    Ba nghìn Nhân dân tệ học phí là gánh nặng quá lớn với cả gia đình. Vào lúc bất lực ấy, Thẩm Xuân Linh nghĩ đến chuyện đi bán máu.

    Lần thứ nhất đến nơi bán máu, vì quá nhỏ tuổi, bác sĩ không đồng ý!

    Lần thứ hai, cô nói dối tuổi mình, cuối cùng được bán 200 ml máu. Cầm được 400 tệ tiền bán máu, nỗi buồn bã của cô vẫn không bớt đi. Vì 400 tệ so với 3.000 tệ thì còn quá ít ỏi. Như cốc nước hắt vào đống lửa, chả thấm vào đâu.

    Ba ngày sau, cô quay trở lại trạm y tế. Lần này, nói kiểu gì bác sĩ cũng quyết không lấy máu của Xuân Linh. Quá lo lắng, cô đành quỳ xuống cầu xin bác sĩ, và kể cho ông biết lý do.

    Bác sĩ trầm ngâm rất lâu, cuối cùng ông thở dài bảo:

    - Thôi được, chỉ một lần này thôi nhé! Lần sau cháu đừng đến đây nữa, cháu còn quá nhỏ, cơ thể còn đang phải lớn nữa!

    Ông bác sĩ chỉ rút một lượng máu rất nhỏ tượng trưng, rồi móc túi ra đưa cho cô 700 tệ, làm Xuân Linh vô cùng cảm động.

    Về nhà, Xuân Linh đưa tiền cho bố dượng, bố vội hỏi tiền ở đâu ra mà nhiều thế này, cô nói dối là đi vay người ta.

    Bố cô cầm tay con xem xét, lại móc từ túi cô ra hai tờ giấy bán máu.

    Cả nhà cô đều kinh hãi.

    Nhưng số tiền đó còn lâu mới đủ được, dù chỉ một nửa học phí cho người anh.

    Bố dượng cô quyết định bán đi một phần mảnh đất từ ngôi nhà cũ của họ, ông bà nội cũng bán ba cây dương vốn định dành gỗ để đóng quan tài cho ông bà sau này. Khi bố dượng không đồng ý bán ba cây dương, ông bà nói:

    - Máu của Xuân Linh còn không tiếc, chúng tôi còn cần quan tài để làm gì nữa!

    Dưới sự nỗ lực của toàn gia đình, tiền học cho anh hai, anh ba cuối cùng đã thu xếp xong. Để anh Thẩm Tiến Quân có thứ để lên trường, suốt mấy tối liền Xuân Linh thức khuya khâu vỏ chăn mới và giầy vải cho anh.

    Vào lúc lên đường, Xuân Linh ra bến xe tiễn anh, cô nói:

    - Anh ạ, nhà mình tuy nghèo, nhưng khảng khái, anh phải học cho ra học, anh đừng lo lắng chuyện ở nhà, cũng đừng tự khắc nghiệt với bản thân mình quá, anh cần tiền tiêu cứ viết thư về cho nhà nhé, em sẽ lo cho anh!

    Thẩm Tiến Quân không nén được, ôm lấy đứa em nhỏ vào lòng, cảm động trào nước mắt.

    Có thể bỏ rơi cha, không được phép bỏ rơi em

     
    • Page 1 of 1
    • 1
    Search: